Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Tháng 10, chông chênh mùa yêu !

Thoáng thấy chạnh lòng khi thu kia gần tàn…
Màu đỏ ối của những tán bàng xòe rộng trong khoảng sân thưa cứ ám ảnh tôi mãi. Những ngày tháng Mười không khí bắt đầu đặc quánh, phả hơi lạnh vào mọi thứ mà thu qua. Nàng thu nũng nịu chưa muốn dời đi, cố vương lại trên những nhành cây màu vàng sậm co quắp. Lá cuối thu mong manh đến lạ, chỉ trực chờ ngày lìa xa cây.

Ngày tháng Mười, nắng vắt vẻo trên những khoảng không vô cùng tận và sắp lui về sau những đám mây chậm rãi ngả màu xám xịt..




Vốn dĩ guồng quay của cuộc sống sẽ cuốn ta đi, đi mãi - Và rồi ta lại mon men đi tìm bình yên, tìm về sự thanh tịnh... Nhưng tìm đâu ra “Tâm Bão” để có được bình yên khi chính tâm ta vẫn đang nổi sóng? Anh nói với tôi hãy tận hưởng đi, tháng mười ấy, em sẽ không thấy được cái oi ả của mùa hè, cái mơn trớn của mùa xuân mà em đang ở lưng chừng của hạnh phúc, lưng chừng Thu Đông. Đúng vậy tôi yêu cái lưng chừng ấy khi có anh.



Tháng Mười se lạnh. Và tôi chỉ đợi chờ ngày bão tan chứ không cố tìm “ tâm bão”- nơi mà người ta thường nói bình yên nhất. Bởi khi bước ra khỏi tâm bão là một đống hoang tàn đổ nát, lại cô đơn, lại vất vả vả kiếm tìm, lại tuyệt vọng và lại cô đơn, chạy theo vòng luẩn quẩn đó thì thật là xuẩn ngốc.

Chi bằng chuẩn bị tinh thần, lên giây cót để đón mùa bão rồi an nhiên nhìn khó khăn lùi xa. Tìm đâu xa, bình yên ngay trong tâm chúng ta đấy…

Heo may đang rải ngõ tháng Mười. Những ngày tháng Mười không ảm đạm, không xô bồ tấp nập mà nhẹ nhàng, kiều diễm. Cựa mình thật khẽ thật êm để trao mùa cho chàng đông lạnh giá. Tháng Mười khẽ khàng ôm vào lòng mùi hoa sữa thơm, lần hồi cuốn lá vàng khô cùng mảnh thu cuối vào sâu trong miền hư vô. 

Tháng Mười rực rỡ với những cánh đồng hoa tam giác mạch. Mỏng manh như cánh hoa cúc dại, nhưng sâu sắc và tinh tế…

Tháng Mười có cái đượm buồn, lạnh giá của mùa đông, có cả sự quyến rũ kiêu sa của mùa thu. Bởi tiết trời tháng Mười vẫn còn thu lắm... Mùa đông đang rón rén lại gần trong lòng Hà Nội, nhưng ở đất Sài Thành thu vẫn còn lưu luyến, vẫn còn vương vất mùi của những guồng quay hối hả, mùi của nắng vàng mơ. Đúng là lưng chừng.

Tháng mười như một hồi chuông ngân dài báo hiệu một sự giao mùa vốn có của tạo hóa.

Tháng mười như một cánh cửa thời gian mở ra để đón thu vào miền vô thức và kéo mùa đông chập chững bước qua thềm hữu thực. 

Tôi yêu tháng mười với những dải lụa màu nắng vắt ngang nền trời xanh, yêu mùi thơm ngai ngái của hoa sữa, yêu hơi gió heo may lạnh khô, yêu cả cái lưng chừng của mùa.

Tôi yêu anh như tháng mười , một chút ấm áp, một chút se lạnh và có sự chở che…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét